Thế giới nhân vật trong truyện truyền kì trung đại Việt Nam
Nhân vật trong truyện truyền kì trung đại Việt Nam rất phong phú và đa dạng. Nhìn từ tương quan thực - ảo, có thể chia
chúng thành hai nhóm: nhân vật kì ảo và nhân vật là con người đời thường. Nhân vật kì ảo đại diện cho thế giới siêu hình, thế giới
gắn liền với niềm tin tâm linh và chỉ hiện hữu trong tưởng tượng. Con người đời thường là con người hiện tồn, trong cuộc sống hàng
ngày với lí tưởng, hoài bão, với hạnh phúc và cả khổ đau. Sự có mặt của hai kiểu loại nhân vật này phản ánh bức tranh hiện thực đa
diện, nơi thật và hư, xác tín và hoang đường, luôn song hành, cộng hưởng. Từ chân dung của nhân vật kì ảo và con người đời
thường trong truyện truyền kì, sự tiếp nối và biến đổi của thể loại qua các thế kỉ sinh thành, vận động cũng được lộ diện.
Trang 1
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Tải về để xem bản đầy đủ
Tóm tắt nội dung tài liệu: Thế giới nhân vật trong truyện truyền kì trung đại Việt Nam
UED Journal of Social Sciences, Humanities & Education, ISSN: 1859 - 4603 https://doi.org/10.47393/jshe.v11i1.957 TẠP CHÍ KHOA HỌC XÃ HỘI, NHÂN VĂN VÀ GIÁO DỤC Tạp chí Khoa học Xã hội, Nhân văn và Giáo dục, Tập 11, Số 1 (2021), 179-192 | 179 Cite this article as: Do, T. M. P. (2021). The world of characters in Vietnamese medieval chuanqi genre. UED Journal of Social Sciences, Humanities and Education, 11(1), 179-192. https://doi.org/10.47393/jshe.v11i1.957 THẾ GIỚI NHÂN VẬT TRONG TRUYỆN TRUYỀN KÌ TRUNG ĐẠI VIỆT NAM Đỗ Thị Mỹ Phương Trường Đại học Sư phạm Hà Nội, Việt Nam Tác giả liên hệ: Đỗ Thị Mỹ Phương - Email: domyphuong2010@gmail.com Ngày nhận bài: 21-5-2021; ngày nhận bài sửa: 15-6-2021; ngày duyệt đăng: 17-6-2021 Tóm tắt: Nhân vật trong truyện truyền kì trung đại Việt Nam rất phong phú và đa dạng. Nhìn từ tương quan thực - ảo, có thể chia chúng thành hai nhóm: nhân vật kì ảo và nhân vật là con người đời thường. Nhân vật kì ảo đại diện cho thế giới siêu hình, thế giới gắn liền với niềm tin tâm linh và chỉ hiện hữu trong tưởng tượng. Con người đời thường là con người hiện tồn, trong cuộc sống hàng ngày với lí tưởng, hoài bão, với hạnh phúc và cả khổ đau. Sự có mặt của hai kiểu loại nhân vật này phản ánh bức tranh hiện thực đa diện, nơi thật và hư, xác tín và hoang đường, luôn song hành, cộng hưởng. Từ chân dung của nhân vật kì ảo và con người đời thường trong truyện truyền kì, sự tiếp nối và biến đổi của thể loại qua các thế kỉ sinh thành, vận động cũng được lộ diện. Từ khóa: văn học trung đại Việt Nam; truyện truyền kì; kiểu loại nhân vật; kì ảo; hiện thực. 1. Mở đầu Truyện truyền kì - thể loại lớn của nền văn học dân tộc đã được tìm hiểu, đánh giá trên nhiều phương diện và cấp độ. Tuy vậy, việc khảo sát hệ thống tác phẩm, nhận diện gương mặt thể loại trong tiến trình lịch sử văn học vẫn chưa được xem xét đầy đủ. Thế giới nhân vật – một trong những phương diện xác lập diện mạo truyện truyền kì cũng chưa được hình dung một cách cụ thể và hệ thống. Đó là thế giới vô cùng phong phú, đa dạng, mang nhiều sắc thái - bức tranh tham chiếu nhận thức về con người của các nhà văn. Đời sống hiện thực (trong quan sát và tưởng tượng) có bao nhiêu kiểu loại người thì truyện truyền kì có bấy nhiêu mẫu hình nhân vật. Thần, tiên, ma, quỷ và con người cùng chia sẻ không gian tồn tại, những ưu tư, quan ngại, đan kết thành quan hệ vừa chân thực vừa huyễn ảo. Tìm hiểu truyện truyền kì, không thể không quan tâm tới các kiểu loại nhân vật, gắn liền với đó là cách tiếp cận và tạo tác chân dung con người của nhà văn. 2. Nội dung 2.1. Khái niệm truyện truyền kì trung đại Việt Nam Truyện truyền kì - khái niệm tưởng chừng như quen thuộc nhưng được hình dung theo nhiều cách khác nhau. Theo chiết tự, truyền (傳) là đưa dẫn từ nơi này đến nơi khác, từ người này đến người kia, từ thế hệ trước tới thế hệ sau; kì (奇) là lạ lùng, khác thường; truyền kì (傳奇) là lưu truyền những chuyện lạ trong cõi nhân gian. Truyện truyền kì là thể loại tự sự ra đời sớm ở Trung Quốc, thuộc dòng văn học có sử dụng các yếu tố kì ảo (奇文異事). Khái niệm truyền kì lần đầu xuất hiện vào thời Đường, do Bùi Hình sử dụng để gọi tên bộ sưu tập những “tiểu thuyết” (truyện văn xuôi) viết về đề tài, chủ đề hoang đường nhưng có liên quan tới hiện thực cuộc sống con người đương thời của ông. Sang đời Tống, truyền kì dần trở thành tên gọi chung cho tiểu thuyết văn ngôn thời Đường và sau đó, nó được mở rộng để chỉ những sáng tác theo phong cách “Đường nhân tiểu thuyết”. Từ thời Nam Tống cho đến Nguyên, Minh, Thanh, có nhiều hí kịch được cải biên từ các truyện truyền kì đời Đường như Oanh Oanh truyện của Nguyên Chẩn, Tây Sương kí của Vương Thực Phủ, Liễu Nghị truyện của Lý Triều Uy, Trường hận ca truyện của Trần Hồng, Vì vậy, tới cuối đời Nguyên, truyền kì còn được dùng để gọi loại hình hí kịch khai thác chủ đề Đỗ Thị Mỹ Phương 180 tình cảm lãng mạn, ca tụng luyến ái và hôn nhân tự do. Tuy vậy, khái niệm truyền kì vẫn gắn liền với kiểu “đoản thiên tiểu thuyết” kể các chuyện thần kì, quái dị phổ biến thời Đường và được nối dài đến thời Thanh. Định danh truyền kì vừa để phân biệt với loại văn chương chính thống lấy tải đạo làm gốc, vừa để phân biệt với lối viết sưu tầm, chép lại của truyện chí quái thời Ngụy, Tấn. Các học giả Trung Quốc đều khẳng định truyện truyền kì đã mở đầu cho xu hướng sáng tác tiểu thuyết có ý thức. Nhưng trong thực tế nghiên cứu, truyện truyền kì dường như vẫn chưa được chính xác và cố định hóa. Về đối tượng, truyện truyền kì có thể được sử dụng để gọi những tiểu thuyết văn ngôn đời Đường, Tống, cũng có thể để chỉ chung thể loại truyện ngắn có cốt truyện được tạo dựng từ các sự kiện, biến cố mang đậm màu sắc thần dị. Truyện truyền kì có khi được xem như một giai đoạn phát triển của đoản thiên tiểu thuyết Trung Quốc, có khi bị trộn lẫn trong loại hình truyện ngắn kì ảo nói chung,... Ở Việt Nam, truyện truyền kì có mặt trong đời sống văn học từ khá sớm. Từ thực tế sáng tác, có thể thấy các nhà văn Việt Nam đã bước đầu có ý thức định danh thể loại. Khái niệm truyền kì từng xuất hiện ở nhan đề ba tập sách: Truyền kì mạn lục, Truyền kì tân phả và Tân truyền kì lục. Tuy nhiên, danh xưng truyền kì ở đây không đóng vai trò chỉ dẫn lối viết mà đảm nhận chức năng thông báo phạm vi, tính chất của nội dung được phản ánh. Cùng mang tên truyền kì nhưng diện mạo các truyện kể của Nguyễn Dữ, Đoàn Thị Điểm, Phạm Quý Thích lại không đồng nhất, ở cả phạm vi hiện thực được khai thác lẫn phương cách tự sự. Không chỉ với ba trường hợp trên, độ vênh giữa nhan đề và văn bản tác phẩm là vấn đề thường gặp trong nhiều tập văn xuôi trung đại. Một tập sách thường dung hợp nhiều lối viết (tản văn, bút ký, triết luận, ngụ ngôn, truyện hư cấu,...) và không phải lúc nào, chúng cũng được nhà văn phân định rạch ròi. Người nghiên cứu văn học trung đại khi đề cập đến tru ... những nhân vật được tạo dựng trên hành trình kết nối thực - ảo, còn có khá nhiều con người đại diện cho thế giới chân phương, hiển lộ, cuộc đời họ không kinh qua bất cứ trải nghiệm hư ảo nào. Chưa từng thực hiện những hành trình phiêu lưu đến xứ sở xa lạ (dù chủ động hay bị động), không có cơ hội tiếp xúc với những thế lực siêu nhiên, cũng không được chứng kiến trực tiếp những sự kiện, hiện tượng hư huyễn, họ chỉ xuất hiện trong những quan hệ đời thực. Sự có mặt của những con người không có liên hệ trực tiếp với cõi ảo và vị trí của họ trong các truyện kể cũng là một mã khóa để người đọc nhận ra những thay đổi trong cách nhìn hiện thực của nhà văn truyền kì. Hướng đến tạo dựng một bức tranh hiện thực nhiều mộng ảo, ở Thánh Tông di thảo, số lượng nhân vật kì ảo có phần lấn lướt so với con người đời thường (35/23). Kiểu nhân vật hoàn toàn không giao kết với cõi siêu hình xuất hiện khiêm tốn, gần như không có vai trò với diễn tiến truyện kể và thông điệp tư tưởng nhà văn kí thác. Thế giới kì ảo được tạo dựng khiến không gian hoạt động của con người được nối dài không hạn định, quan hệ giữa con người và thần tiên, ma quỷ đạt đến sự tương thông gần như tuyệt đối. Đến Truyền kì mạn lục, Truyền kì tân phả cảm thức về thế tục đã định hình rõ nét hơn. Đó vẫn là nơi thần - người hội tụ, thiêng - phàm hòa hợp nhưng sự hiện hữu của cái ảo không còn được xem như một sự thật hiển nhiên mà đã mang nhiều dụng ý. Vị trí trung tâm của bức tranh thế giới được dành cho con người. Song hành với kiểu nhân vật tồn tại trong sự gắn kết hai cõi thực - ảo là những con người không biết đến và cũng không quan tâm đến sự hiện diện của thế giới siêu hình. Số lượng chúng ở Truyền kì mạn lục khá đông đảo, phong phú (30/103 nhân vật), tuy nhiên, đại đa số đóng vai phụ, làm nền cho sự hiện diện của nhân vật trung tâm. Chân dung trọn vẹn về con người trong hình dung của Nguyễn Dữ, Đoàn Thị Điểm vẫn cần phải có sự kết nối với thế giới siêu thực. Đến Công dư tiệp kí, kiểu nhân vật thuần túy thực từ vị trí thứ yếu, bên lề đã dần bước vào trung tâm truyện kể. Cái ảo vẫn là một phần thế giới trong quan niệm của Vũ Phương Đề và các nhà văn sau ông nhưng trải nghiệm kì ảo không còn nhất thiết là điều cần phải có trong cuộc đời của mỗi con người. Nhu cầu vọng chiếu từ cõi ảo những vấn đề của nhân thế đã có sự giảm sút mạnh mẽ, con người lựa chọn đứng ngoài sự soi chiếu và can thiệp của những nhân tố kì ảo. Nhiều khi, sự hiện diện của thế lực kì ảo trong mắt người trần đã bị vô hình hóa, vô hiệu hóa. Mối quan hệ hai chiều thực - ảo chỉ còn giữ lại chiều từ ảo đến thực, lực lượng siêu nhiên quan sát thế nhân trong lặng lẽ và trong cả sự bất lực. Con người cả gan xâm phạm đến không gian thiêng như đền chùa, lừa dối thánh thần mà không phải âu lo trước quyền phép siêu hình, không phải đối mặt với những hình phạt đáng sợ (Truyện ngôi đền thiêng ở Thanh Hoa). Con người càng vọng tưởng vào ân lộc của thánh thần càng chỉ thấy hiện thực trần trụi (Tiên ăn mày), Cõi nhân sinh vẫn đầy những bất ổn nhưng có lẽ cách nhà văn nửa sau thế kỉ XVIII-XIX đối diện với những bất ổn ấy trực tiếp hơn, vì thế, việc tìm giải pháp cho những vấn Đỗ Thị Mỹ Phương 190 đề xã hội cũng thực tế hơn. Không phải thần nhân hay yêu ma mà chính con người mới là chủ thể gánh chịu, đồng thời giải quyết những bất cập của cõi mình. Đó là điều đọng lại từ bức chân dung của những nhân vật mà hành trạng cuộc đời không có sự tham quyết của cái kì ảo trong truyện truyền kì chặng đường sau. Nhóm thứ ba là nhân vật môi giới hai thế giới thực, ảo. Đây là nhóm nhân vật đóng vai trò trung gian, kết nối con người với thế giới ảo. Họ là các đạo sĩ, cao tăng, thầy pháp, thầy bói, thầy địa lí, bà đồng, có khả năng liên hệ và thấu hiểu những thông điệp của cõi linh thiêng huyền bí. Loại nhân vật này vốn có nguồn gốc từ Phật giáo, Đạo giáo, tín ngưỡng dân gian - những tôn giáo, tín ngưỡng tin vào năng lực đặc biệt của con người. Họ không phải là con người phàm trần đúng nghĩa bởi đã từ bỏ ham muốn thế tục để chọn cho mình trách nhiệm dẫn dắt người đời khai ngộ. Họ cũng chưa đạt được tới cảnh giới của tiên phật bởi chưa đủ năng lực và sức mạnh tự giải thoát cho chính mình. Khi nhân vật vươn tới được vị trí của thần tiên, có thể biến hóa linh dị thì họ gần như đã đồng nhất với thế lực kì ảo và sự xuất hiện của họ đã mang tư cách hoàn toàn khác. Hiện diện trên trang sách truyền kì, nhân vật môi giới chủ yếu mang tính chức năng, không có cuộc sống riêng. Người trung đại luôn tin vào sự hiện diện của thế giới kì ảo nhưng lại mơ hồ về diện mạo của nó. Bằng nhiều cách khác nhau, họ cố công tưởng tượng để vẽ nên những bức tranh cõi ảo. Không chỉ tưởng tượng, người ta còn đặt niềm tin vào những nhân vật mang năng lực đặc biệt, có thể giúp mình thông suốt những điều mờ tối, hư thực. Những đạo nhân, thầy tu, thầy số, thầy tướng, thầy phong thủy, trở thành lớp người có vai trò quan trọng về mặt tâm linh trong đời sống xã hội. Với truyện truyền kì - thể loại chọn hiện thực kì ảo làm phạm vi biểu đạt, sự có mặt của tầng lớp trung gian này được xem như tất yếu. Nhưng cũng bởi nhìn ảo - thực trong sự trộn lẫn, không phân cách mà con người trong thế giới truyền kì lại thường không cần đến kẻ môi giới, người trung chuyển. Số lượng nhân vật loại này trong các sáng tác truyền kì không nhiều (24/779 nhân vật) và cũng không thường xuyên ở tất cả các tập truyện. Nhân vật làm cầu nối liên kết con người với thế giới ảo lần đầu tiên xuất hiện trong Truyền kì mạn lục, sau đó, được duy trì một cách không liền mạch qua Công dư tiệp kí, Lan Trì kiến văn lục, Tang thương ngẫu lục, tới Thoái thực kí văn, Hát Đông thư dị, Thính văn dị lục. Tuy số lượng không nhiều nhưng ở một chừng mực nhất định, chúng vẫn giúp người đọc hình dung được những khác biệt trong quan niệm của người viết truyền kì về sự kết nối hai thế giới thực - ảo qua các giai đoạn. Sự xâm lấn của cái ảo vào cuộc sống thế nhân là có thực song không phải lúc nào con người cũng nhận ra. Nguyễn Dữ cần đến nhân vật môi giới để khai thông bí ẩn cho con người trần thế. Nhờ chúng, sự có mặt và can thiệp của cái ảo được hiển thị, ma quái giả dạng người trần bị bại lộ (Truyện nghiệp oan của Đào thị, Truyện yêu quái ở Xương Giang, Truyện cái chùa hoang ở huyện Đông Triều), lẽ đời “ác giả ác báo, thiện giả thiện báo”, “đạo trời chí công mà vô tư, lưới trời tuy thưa mà khó lọt” được hiển minh (Truyện Lí tướng quân, Truyện chức phán sự ở đền Tản Viên). Cũng giống như chức năng của chúng trong đời thực - kẻ môi giới, vị trí của kiểu nhân vật trung gian thường không được đặt ở trung tâm kiến tạo mạch truyện. Đến truyện truyền kì nửa sau thế kỉ XVIII-XIX, nhân vật môi giới đóng vai trò khải thị, dự báo tương lai (đạo sĩ, thầy bói, thầy tu, thầy tướng) dần được thay thế bằng nhân vật có chức năng mở đường, dẫn dắt con người sắp đặt lại số mệnh (thầy địa lí, phong thủy). Không chấp nhận quan niệm số phận mỗi cá nhân đều được định trước, con người truyền kì bắt đầu có tham vọng thay đổi số phận chính mình. Họ cầu đến sự trợ giúp của tầng lớp trung gian có khả năng điều chỉnh tác động của cõi siêu nhiên lên cõi thực. Con người dường như ít quan tâm đến quá khứ và hiện tại mà đặt kì vọng nhiều vào tương lai. Các thầy phong thủy, địa lí bằng các thủ thuật chọn huyệt, đặt mộ, trấn yểm có thể giúp con người xoay chuyển hướng can thiệp của tự nhiên thần thánh, tạo nên những đổi thay kì diệu. Từ một học thuyết được tích lũy qua kinh nghiệm tận dụng những ưu thế tự nhiên, thuật phong thủy trong mắt các nhà văn truyền kì như Vũ Phương Đề, Phạm Đình Hổ, được đẩy lên thành phép màu huyền bí và người chuyên trách về lĩnh vực này được nhìn như người có khả năng đảo lộn diễn tiến của những chu trình đã được sắp đặt trước. Rời bỏ vai trò kết nối, có khi nhân vật này được đặt ở vị trí trung tâm truyện kể, cuộc đời lạ lùng của chúng được kể như minh chứng sống động cho các huyền thuật, ví như chùm truyện về thầy địa lí Tả Ao trong Tang thương ngẫu lục, Sơn cư tạp thuật, Thính văn dị lục. Đường đời của thầy địa lí Tả Ao gắn liền với hành trình tìm cơ hội hạnh phúc cho con người. Nó vừa thực vừa kì bí, vừa đáng tin ISSN: 1859 - 4603, UED Journal of Social Sciences, Humanities and Education, Vol. 11, No. 1 (2021), 179-192 191 vừa đáng ngờ. Đáng tin bởi tài điểm huyệt của nhân vật đã nổi danh và được chứng thực. Đáng ngờ bởi nhân vật cả đời đi thay hình đổi mệnh cho người mà không làm chủ được số phận của mình, không dự liệu được chung cục của mình. Dường như sau những trông đợi vào tài thuật của nhân vật môi giới, người viết truyền kì lại quay trở về với ám ảnh: giới hạn cho chủ quyết của con người thật hạn hẹp, không phải lúc nào người ta cũng có thể kiểm soát và xoay chuyển tác động của thế giới huyền bí đến cõi nhân thế. Về cơ bản, nhân vật môi giới không phải kiểu nhân vật trung tâm của truyện truyền kì. Chúng phản ánh mối liên hệ có khoảng cách giữa hai cõi thực - ảo. Nhân vật môi giới có thể xem là khởi nguồn cho kiểu loại nhân vật từ con người vươn tới vị trí thần tiên trong truyền kì nửa sau thế kỉ XVIII-XIX. 3. Kết luận Truyện truyền kì xác lập diện mạo không chỉ bằng cấu trúc tự sự đặc thù mà còn bằng thế giới nhân vật vừa quen thuộc vừa nhiều riêng biệt. Nhân vật kì ảo và nhân vật là con người đời thường là những kiểu loại nhân vật nổi bật, gợi hình dung về mô hình hai thế giới: cõi siêu hình và cõi thực. Chúng không biệt lập mà soi chiếu nhau, kết nối với nhau, thậm chí, đan lồng vào nhau. Sự phân tách nhưng bản chất lại dường như là sự trộn lẫn. Nhân vật kì ảo tìm đến nhân gian để khẳng định sự hiện diện của mình, để khai mở những điều khuất lấp của bức tranh thực tại. Trong khi đó, con người lại hướng đến thế giới kì ảo để tìm kiếm giải pháp cho những bất cập trong đời thực. Sự kết hợp, đồng nhất ảo và thực là nhân tố cốt lõi để nhà văn truyền kì kiến tạo thế giới và khắc họa chân dung con người. Từ thế giới nhân vật, qua diện mạo và vị thế của từng kiểu loại ở mỗi giai đoạn, người đọc cũng có thể quan sát được sự vận động của thể loại, những tiếp nối và khác biệt trong cách nhà văn truyền kì định hình về bức tranh hiện thực ở hai giai đoạn: giữa thế kỷ XVIII trở về trước và giữa thế kỷ XVIII trở về sau. Tài liệu tham khảo Do, T. M. P. (2014a). Fantasy characters in Vietnamese medieval Chuanqi genre (Kiểu nhân vật mang màu sắc kì ảo trong truyện truyền kì Việt Nam thời trung đại). Scientific Research (university level), Hanoi National University of Education. Do, T. M. P. (2014b). The representation of fantasy characters in Vietnamese medieval Chuanqi genre (Phương thức hiện diện của nhân vật kì ảo trong truyện truyền kì trung đại Việt Nam). Journal of Science, Hanoi National University of Education, 2, 31, 47–56. Do, T. M. P. (2015a). The observation point of characters in Vietnamese medieval Chuanqi genre (Điểm nhìn soi chiếu nhân vật trong truyện truyền kì Việt Nam thời trung đại). Theories and Criticism of Literature and Arts, 36, 37–46. Do, T. M. P. (2015b). Fantasy characters in Vietnamese medieval Chuanqi genre (Nhân vật mang màu sắc kì ảo trong truyện truyền kì Việt Nam trung đại). Literary Studies, 1, 82–93. Do, T. M. P. (2016). Vietnamese medieval Chuanqi genre (from the perspective of plot organization and character building) [Truyện truyền kì Việt Nam thời trung đại (nhìn từ phương diện tổ chức cốt truyện và xây dựng nhân vật)] [Doctoral dissertation in Literature Studies]. Ha Noi National University of Education. Kim, K. (2019). Characters in the medieval fantasy fictions of Vietnam and South Korea with a comparative perspective (Nhân vật trong truyện kì ảo trung đại Việt Nam và Hàn Quốc dưới góc nhìn so sánh) [Doctoral dissertation in Literature Studies]. Ha Noi National University of Education. Pospelop, G. N. (1998). An introduction into literary studies (Dẫn luận nghiên cứu văn học) (D. S. Tran, N. A. Lai, & N. T. Le, Trans.). Education. Propp, V. (2003). The selected works of V.IA. Propp (Tuyển tập V.IA. Propp) (V. D. Chu & K. L. Nguyen, Trans.; Vol. 1). Ethnic Cultures Publisher. Tran, N. T. (2006). Poetics of Vietnamese medieval short stories (Thi pháp truyện ngắn trung đại Việt Nam). Literary Studies, 9, 66. Đỗ Thị Mỹ Phương 192 THE WORLD OF CHARACTERS IN VIETNAMESE MEDIEVAL CHUANQI GENRE Do Thi My Phuong Ha Noi National University of Education, Vietnam Author corresponding: Do Thi My Phuong - Email: domyphuong2010@gmail.com Article History: Received on 21st May 2021; Revised on 15th June 2021; Published on 17th June 2021 Abstract: Characters in Vietnamese medieval Chuanqi genre are rich and diverse, with a full range of components, class, caste, gender, habits, and dignity. Based on the reality-fantasy relationship, the world of chuanqi characters can be divided into two main groups: fantasy characters and earthly characters (people in the real life). They represent two realms: of unreality and of reality. Fantasy character is a surreal character with mystical capacity and strange traits. From the rational perspective, this type of character absolutely does not exist in real life. By contrast, earthly character are people who exist in daily life with ideals, ambitions, happiness and suffering. The presence of two types of characters clearly demonstrates the realistic portrait in the status of the unreal and real invasions, which deeply consists of their own imprints in the Chuanqi genre. From the world of characters in Vietnamese medieval Chuanqi genre, the evolution of this genre is also revealed. Key words: Vietnamese medieval literature; Chuanqi genre; types of characters; fantasy; reality.
File đính kèm:
- the_gioi_nhan_vat_trong_truyen_truyen_ki_trung_dai_viet_nam.pdf